ở ta, có những đại hội mà ngay từ cái tên đã có tính gây cười. đại
hội thi đua yêu nước chả hạn. thi gì chả thi, thi yêu nước. đến yêu nước
mà cũng phải thi đua sao? rồi những ai nằm ngoài đại hội hoặc chả thuộc
tổ chức rặn ra cái đại hội ấy là bè lũ phản quốc hết?
bảo phản
quốc cũng được, tôi nghĩ thế! bởi như tôi đã nói tôi không tin vào khái
niệm yêu thương, trong ấy có cả lòng yêu nước. sự thật, cái gọi là yêu
nước chẳng qua là một cách gọi khác cho mỹ miều, diễm lệ hòng che đậy
cho cái tham vọng sở hữu đất nước, biến đất nước thành thứ của riêng.
thực tế, trong chúng ta ai cũng có cái gọi là lòng yêu nước cả, tức là
muốn đất nước thuộc về mình. thế nên, người yêu nước kiểu này mới nhạo
báng người yêu nước kiểu khác - tức tranh nhau chứ bản chất của tình yêu
– thứ tình cảm hoàn toàn vô tư, trong sáng thì đâu thể sinh ra những
thù hằn. thực tế cũng cho thấy những ai càng hô hào về lòng yêu nước thì
kẻ ấy càng có dã tâm chiếm hữu đất nước. và như chúng ta đang thấy, ai
hùng hổ xưng danh mình yêu nước nhất và đất nước đang thuộc về ai? thưa
là họ, những người cộng sản – những người con xuất sắc của dân tộc.