Nhật ký của ếch :
Cái thứ âm thanh ồn ào của đương phố thường ngày đánh thức Mình dậy khá sớm. Từ ngày chuyển sang phòng giáp đường ngủ, việc bị phải dậy sớm hơn so với giờ để chuông báo thức thành quen. Cái thứ âm thanh kéo cửa sắt ,dọn hàng,tiếng người , còi xe ...... mấy hôm đầu mất ngủ giờ cũng đã quen quen.
Mọi ngày lại như mọi ngày , cái lạnh cuối mùa không đủ làm mọi người phải co ro,xoa suýt , người mặc áo khoác cũng được, người áo ngắn tay cũng được.Tiếng tập kèn sắc xôn phô của ông hàng xóm đôí diện lại cất lên , xen lẫn tiếng máy khoang phá bê tông của nhà gần đó. Mấy bà đi chợ sớm về ngang qua , vừa đi vừa trò chuyện, có ai đó nói trong đám các bà giọng suýt xoa trong sự ghen tị lẫn nghi ngờ " Gớm nhà ấy làm gì mà lắm tiền thế nhỉ , mua thêm nhà lại còn đập xây lại ". Giờ nhiều người giầu mà không biết nguyên nhân ,có lẽ nhờ ông bụt hay tiên nào đó -Mình vữa nghĩ vừa buồn cười.
Nắng lên , khiến không gian phố phường như rộng ra , quán bia hơi bên đường sáng nào cũng vẫn có một vài quý ông vừa làm cốc bia kèm với bánh mỳ ba tê ,trứng lá ngải của cô hàng cạnh đấy. Những chiếc xe máy tấp vội vào hàng , giục giã cô làm nhanh ,làm nhanh cho con cháu đi học hoặc đi làm. cô bán bánh mỳ quay như gụ miêng lúc trả lời lúc hỏi trong lúc tay hết lật trứng lại cắt bánh mỳ.
Một chiếc xe ô tô trở cát từ từ tìm chỗ ben trong sự xua đuổi của nhưng người chủ cửa hàng, ben vội đống cát to tướng trước một cửa nhà đóng kín đối diện ,chiếc xe vọi vã tăng ga chạy, để lại đường phố sáng ra đã bụi lại tiếp tục bui hơn. Ông hàng bia ,chị hàng bánh mahg nước ra vẩy vừa vẩy vừa cằn nhằn.
Cái chợ cóc như mọi khi ồn ào đủ thứ mùi mấy hôm nay lưa thưa người , bà chủ quán canh banh bánh đa ngan vừa múc nước dùng vừa nói " Ế em nhỉ, có bao nhiêu tiền tết tiêu hết giờ lại đủ thứ chi ". Cửa hàng vắng khách , mấy hôm nay chẳng biết thằng hàng xóm bón cái gì cho cây mà mùi lúc thối như cứt lúc chua như nước gạo bay sang kinh không chịu được ,lấy ni lông băng dính bịt một số cửa sổ quay sang sân nhà nó mới đỡ . Thằng hàng xóm ngoài 50 tuổi ,ít về ,nghe đâu làm trên hà nội , có khuôn mặt hum húp gian gian nhìn không thể nào ưa nổi. Nghe nói nó ở trong Miền nam bị vợ bỏ rồi ra ngoài này ,ra ngoài này gây xích mích với nhà xung quanh.Cái sân ngày nó chưa về sạch sẽ giờ cứ một ngày chứa đủ thứ linh tinh ,cây chẳng ra cây ,hoa chẳng ra hoa , ban thờ thông thiên đặt trên cái ống cống hoa rữa hương tàn nhìn kinh cả lên. Cứ ngửi cái mùi thum thủm là chỉ muốn táng cho thằng cho đấy một nhát. Ngẫm ra cũng đúng ,có ông anh nói " có giao lâu đài cho bần nông ở thì chỉ một thời gian nó hóa chuồng gà".
(tạm thế...)
Cái thứ âm thanh ồn ào của đương phố thường ngày đánh thức Mình dậy khá sớm. Từ ngày chuyển sang phòng giáp đường ngủ, việc bị phải dậy sớm hơn so với giờ để chuông báo thức thành quen. Cái thứ âm thanh kéo cửa sắt ,dọn hàng,tiếng người , còi xe ...... mấy hôm đầu mất ngủ giờ cũng đã quen quen.
Mọi ngày lại như mọi ngày , cái lạnh cuối mùa không đủ làm mọi người phải co ro,xoa suýt , người mặc áo khoác cũng được, người áo ngắn tay cũng được.Tiếng tập kèn sắc xôn phô của ông hàng xóm đôí diện lại cất lên , xen lẫn tiếng máy khoang phá bê tông của nhà gần đó. Mấy bà đi chợ sớm về ngang qua , vừa đi vừa trò chuyện, có ai đó nói trong đám các bà giọng suýt xoa trong sự ghen tị lẫn nghi ngờ " Gớm nhà ấy làm gì mà lắm tiền thế nhỉ , mua thêm nhà lại còn đập xây lại ". Giờ nhiều người giầu mà không biết nguyên nhân ,có lẽ nhờ ông bụt hay tiên nào đó -Mình vữa nghĩ vừa buồn cười.
Nắng lên , khiến không gian phố phường như rộng ra , quán bia hơi bên đường sáng nào cũng vẫn có một vài quý ông vừa làm cốc bia kèm với bánh mỳ ba tê ,trứng lá ngải của cô hàng cạnh đấy. Những chiếc xe máy tấp vội vào hàng , giục giã cô làm nhanh ,làm nhanh cho con cháu đi học hoặc đi làm. cô bán bánh mỳ quay như gụ miêng lúc trả lời lúc hỏi trong lúc tay hết lật trứng lại cắt bánh mỳ.
Một chiếc xe ô tô trở cát từ từ tìm chỗ ben trong sự xua đuổi của nhưng người chủ cửa hàng, ben vội đống cát to tướng trước một cửa nhà đóng kín đối diện ,chiếc xe vọi vã tăng ga chạy, để lại đường phố sáng ra đã bụi lại tiếp tục bui hơn. Ông hàng bia ,chị hàng bánh mahg nước ra vẩy vừa vẩy vừa cằn nhằn.
Cái chợ cóc như mọi khi ồn ào đủ thứ mùi mấy hôm nay lưa thưa người , bà chủ quán canh banh bánh đa ngan vừa múc nước dùng vừa nói " Ế em nhỉ, có bao nhiêu tiền tết tiêu hết giờ lại đủ thứ chi ". Cửa hàng vắng khách , mấy hôm nay chẳng biết thằng hàng xóm bón cái gì cho cây mà mùi lúc thối như cứt lúc chua như nước gạo bay sang kinh không chịu được ,lấy ni lông băng dính bịt một số cửa sổ quay sang sân nhà nó mới đỡ . Thằng hàng xóm ngoài 50 tuổi ,ít về ,nghe đâu làm trên hà nội , có khuôn mặt hum húp gian gian nhìn không thể nào ưa nổi. Nghe nói nó ở trong Miền nam bị vợ bỏ rồi ra ngoài này ,ra ngoài này gây xích mích với nhà xung quanh.Cái sân ngày nó chưa về sạch sẽ giờ cứ một ngày chứa đủ thứ linh tinh ,cây chẳng ra cây ,hoa chẳng ra hoa , ban thờ thông thiên đặt trên cái ống cống hoa rữa hương tàn nhìn kinh cả lên. Cứ ngửi cái mùi thum thủm là chỉ muốn táng cho thằng cho đấy một nhát. Ngẫm ra cũng đúng ,có ông anh nói " có giao lâu đài cho bần nông ở thì chỉ một thời gian nó hóa chuồng gà".
(tạm thế...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét