Chẳng hiểu sao cái mùa quái quỷ này lại khiến nhiều thi nhân nức nở thế . Kẻ thì làm thơ viết văn ca ngợi, kẻ thì bôi vào toan vẽ rặt một mầu vàng vàng .Kẻ thì đi lang thang ngoài đường để hít khí trời tận hưởng mùi hoa sữa lảng bảng lẫn mùi khói xe và lẩu nướng vỉa hè ,kẻ thì nhặt lá vàng rơi rồi thi thoảng nhặt thêm lon bia bìa cát tông về bán ,có kẻ thì quá yêu quá phấn khích đến nỗi chán cả sống.
Cái thời tiết của miền bắc chẳng nóng chẳng lạnh này , cũng vì thế nó khiến con người ta trở lên hiền hòa hơn ,phố phường thấy đẹp hơn với cây bàng lá đỏ ,cây cơm nguội già mà giờ chỉ còn trên một vài con phố nhỏ xen lẫn vào đó là nhưng thân cây khẳng khiu khác cũ và mới trồng trên những con phố lô nhô với những kiến trúc chẳng ra tây chẳng ra tàu. Trong những cửa hàng thời trang vắng khách của thời lạm phát là các cô gái bán hàng ngồi sau những khung cửa kính cường lực mỗi cô một cái điện thoại chẳng ai nói với ai một lời ,trông các cô những bức tượng mà ai đó đặt bừa vào đấy. Công bằng mà nói thời tiết hiền hòa này khiến các quý cô quý bà cũng trở lên đẹp hơn thơm tho hơn.
Con người tính tình cũng trở nên dễ tính hơn , yêu nhau hơn .Có lẽ thế mà có tiến sĩ văn chương tâm lý học nào đó nói rằng đó là mùa yêu , mùa của giao phối hay nôm na là mùa mà người ta thích làm tình với nhau hơn . Tuy nhiên cũng ngoại lệ trên báo vẫn đăng đâu đó vào mùa này có kẻ coi tình nhân của mình như con sâu cái kiến ,nghéo một cái là tiễn tình nhân về bên kia thế giới, để lại muôn vàn tranh cãi cho độc giả tranh luận gay gắt về thứ gọi là yêu thương trên facebook đến khi thanh toán tiền điện mới giật mình thôi.
Với những kẻ xa xứ thì mùa này cũng khiến họ nhớ nhà nhớ về quá khứ, mà nhớ về quá khư thì chủ yếu nhớ về tình yêu một thời nào đó ,nông nổi đầy lãng mạn. Có lẽ không ngoại lệ -mình -gã con buôn cũng thường hay nhớ đến mối tình học sinh một thời vào những ngày này. Ngày ấy khi được bật đèn xanh thôi học, cấp III , Gã như đi trên mấy trên gió. Nhưng cảm giác đó chấm dứt rất nhanh ,hai tuần là thấy nhớ trường nhớ lớp, cứ chiều đến là gã lại mò đến trường ,lang lang vào lớp trêu gẹo bạn bè, nghe tiếng trống vào học lại lủi thủi đi ra. Chiều đấy gã đến muộn vào giờ tan học, bỗng gặp ngay dưới tán cây bằng lăng là cô bạn gái bí thư đoàn lớp bên, Cô gái xinh đẹp trong màu áo trắng đã làm gã ngây người và chết luôn từ cái nhìn đó. Nhưng đó là mối tình một chiều, cô bạn coi gã như trẻ nít vậy ,nhưng bức thư tình những bông hoa trao vội không làm cô mảy may động đấy tý lòng, rồi cô có người yêu ,gã chết trong lòng hơn nửa , nhưng đó là mùa giá lạnh lên gã không đủ can đảm trèo lên thành cầu. Rồi cô gái vào Sài Gòn sinh sống, bẵng thời gian hơn hai mươi năm, điện thoại hẹn gặp nhau giữa Sài gòn ,tưởng tượng là sẽ nắm tay nhau ,sẽ nói nhưng lời mà 20 năm trước chưa nói hết ,rằng rồi sẽ thì rủ cô đi đâu đó để chứng tỏ tình yêu..v.v... Chân sáo từ xe taxi nhảy vào quán nơi cô hẹn chưng hửng sững sờ trước vẻ đẹp giờ đã tàn phai ,trông cô chẳng khác gì thiếu phụ U60 cả. Thế rồi tình yêu xưa cũng thắng dung nhan sau một hồi ngồi bên nhau trò chuyện ,kỷ niệm xưa ùa về ,lại thấy cô như ngày xưa can đảm cầm tay cô rủ " mình vào nghỉ nhé !" cô rụt tay cúi mặt mắng gã te tát . Lặng lẽ chia tay nhau , gã chợt nhận ra rằng sài gòn không có mùa Thu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét