Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

nỗi đau còn đó

TL: Nhà biên kịch Long Khánh là cộng tác viên lâu năm của VFC, thường tiên phong viết mảng chính luận, chống tham nhũng. Cũng là người đồng nghiệp, người anh vong niên lâu năm của TL. Mới đây gặp lại nhân dịp đầu năm, TL có hỏi bác chuyện Tiên Lãng. Chỉ thấy bác cười buồn, không nói gì. Và hôm nay TL nhận được bài viết này…Xin post lên đây để cùng bạn bè đọc và hiểu thêm tâm tư của một người Hải Phòng trước sự kiện Tiên Lãng còn nóng bỏng trên các diễn đàn cả nước và quốc tế.
Nguyễn Long Khánh
 
Vụ cưỡng chế đầm nuôi thuỷ sản ở Tiên Lãng với tiếng đạn hoa cải của hai anh nông dân Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý làm chấn động cả nước…Biết bao  người có lương tâm yêu công lý, sự thật, lẽ công bằng đã lên tiếng: từ cựu chủ tịch nước Lê Đức Anh, đến Cựu phó thủ tướng Vũ Khoan, các Bộ trưởng, tướng lĩnh quân đội, công an, các đại biểu quốc hội và các văn nghệ sĩ ở 64 tỉnh, thành trong cả nước…Vậy mà văn nghệ sĩ Hải Phòng chúng tôi dường như im lặng…Tôi đỏ mặt khi đọc bức tranh biếm hoạ về thái độ văn nghệ sĩ Hải Phòng trên mạng Trần Nhương: Hai ông văn nghệ sĩ Hải Phòng đắp chăn bảo nhau: hình như chuyện xẩy ra ở cống Rộc ở đâu I Ran, I Rắc thì phải? Nên cứ yên tâm mà ngủ…Thật đau đớn, hổ thẹn khôn cùng khi có những điều thật khó nói ra.
Thành phố hoa phượng đỏ có bề dày lịch sử oai hùng, quang vinh luôn hiên ngang ngẩng cao đầu. Thành phố được dựng lên bởi nữ tướng Lê Chân lẫm liệt, thành phố đã có trận đánh Bạch Đằng Giang lịch sử chôn vùi bao chiến thuyền của giặc Nam Hán xâm lược, thành phố đã đánh thắng đế quốc Pháp bằng những cuộc chống càn anh dũng, đã chiến thắng B52 giặc Mĩ khi chúng đánh phá khu Xi măng, Thượng Lý. Thành phố của cần lao, làm lụng, dựng xây…Trong gian khổ, khó khăn, bão táp vẫn ngẩng cao đầu: những bến Sáu Kho, nhà máy Xi măng, đóng tàu Hạ Lý, cơ khí Duyên Hải đã trở thành huyền thoại bất tử về truyền thống của những người công nhân làm nên những chiến công bất hủ dưới ngọn cờ của Đảng. Chúng tôi tự hào với truyền thống thành phố Cảng bất khuất, kiên cường đã làm nên những mốc kinh tế đáng nhớ: Bốn cống, năm cầu, năm cửa ô...Và đã đón nhận biết bao huân chương, phần thưởng cao quý.
Vậy mà, mọi thứ cứ mai một dần. Gần 15 năm nay, chính tôi cũng không nhận ra thành phố của mình trong khi bao tỉnh, thành phố tiến lên như vũ bão, thay da đổi thịt từng ngày. Tôi đã đến thành phố Hồ Chí Minh, Bình Dương, Đà Nẵng, Quảng Ninh. Gần hơn là các tỉnh liền bên: Thái Bình, Hải Dương, Hưng Yên, cảm nhận nhìn thấy bằng chính đôi mắt của mình: nhịp độ xây dựng, sự thay đổi nhanh chóng rất đáng ngưỡng mộ của họ. Nhưng khi trở về thành phố của mình, tôi buồn bã nhận ra rằng: Hải Phòng đã tụt lại thành thị xã lạc hậu về mọi mặt với bộ mặt nghèo nàn, nham nhở đầy những vết tích làm chúng tôi xấu hổ về sự ứng xử văn hoá, về tệ tham nhũng cửa quyền, về an ninh trật tự xã hội, về vệ sinh đô thị...Như câu ca dao truyền miệng:
“…Rủ nhau đi Vịnh Hạ Long
Nhớ qua thị xã Hải Phòng chờ em…”
Không có thành phố nào có những vụ đất đai như Quán Nam, Đồ Sơn với bản danh sách cán bộ nhận chia đất từ dự án đến gần 200 người được đăng tải trên báo “Pháp luật thành phố Hồ Chí Minh” cho cả nước xem. Không có thành phố nào có ông phó chủ tịch, rồi giám đốc sở này, chủ tịch huyện nọ, trưởng phòng địa chính, hai lần “được” đứng trước vành móng ngựa và bị dân la ó, ghét bỏ đến thế ? Còn biết bao chuyện không thể nói vì thật đau lòng: chuyện mua phiếu bầu cử, chuyện nội bộ đấu đá nhau giành quyền lực, chuyện mua bán chức tước, tất cả diễn ra công khai hệt chuyện bóng đá Hải Phòng. Dân bức xúc tham gia ý kiến, đấu tranh thì bị trù dập, đè nén. Các vị chủ tịch, bí thư chấp chính hai khoá liền xây được cho thành phố 1 nhà thư viện 8 tầng (có 4 tầng để không), xây khu nhà thương mại “Cánh diều” bỏ hoang nhiều hơn sử dụng công nợ đến giờ trả chưa xong? Nhưng khi từ giã quan trường về hưu các ông xây biệt thự, Hotel bạc tỉ, mua những cao ốc hàng chục tầng, có ông chạy lên Hà Nội xây biêt thự, tiền ở đâu ra sau chục năm “phục vụ nhân dân” mà có? Chắc các ông tự hiểu…Vậy mà khi người dân làm ăn được một chút các ông lại không thể bằng lòng…
 Cứ thế thành phố của chúng tôi lặng lẽ lùi dần, tiếng xấu lan âm ỉ. Đó lâu văn nghệ sĩ chúng tôi không viết được những dòng tự hào về thực tế đang diễn ra của thành phố quê hương mình? Cho đến vụ Đoàn Văn Vươn với tiếng súng hoa cải loé sáng để cả nước tập trung vào mổ xẻ, thoá mạ những người lãnh đạo ở xã, ở huyện Tiên Lãng, ở thành phố, chúng tôi buộc phải choàng tỉnh, phải mở mắt, dỏng tai nghe những gì mọi người ở khắp đất nước đang nói về Hải Phòng “Thành phố hoa phượng đỏ chỉ biết hiên ngang ngẩng cao đầu”? Thật đớn đau hết mức! Ai đã bôi nhọ thành phố của mình, chúng tôi đau đớn tự hỏi?
Lãnh đạo thành phố, huyện, xã đã hành xử vô tâm thế nào để những người “nông dân Tiên Lãng chống càn” ngày xưa đang làm lụng cần cù, nhẫn nại, cam chịu nay lại phải mang tính mạng mình ra cầm vũ khí tự tạo dám nổ súng dẫu biết rằng có thể chết, vào tù. Họ chống ai? Chống lại chế độ mà cả đời ông, cha họ đã từng hy sinh, chống càn giữ từng tấc đất để làm nên chế độ xã hội tốt đẹp hôm nay ư? Sao những “cán bộ làm đầy tớ của dân” lại bắt họ phải làm điều oái ăm thế? Làm gì có chuyện hợp đồng tác chiến, phương án này, phương án nọ để tấn công vào người nông dân đến bước đường cùng: phải tự vệ để mang tội chống đối Nhà nước? Chính quyền của Đảng, của dân sao lại nỡ làm như vậy với dân? Họ còn thấy tự hào khi đã làm điều đó ư? Thế thì chính quyền vì dân ở điểm nào?
Chúng tôi đã lần tìm cốt lõi của việc thu hồi cưỡng chế các đầm thuỷ sản giao cho dân để làm gì? Khi mà 40 hộ dân đang làm ăn có hiệu quả: Họ quai đê, lấn biển, khai thông kênh lạch, đầm hồ, đổ mồ hôi, tiền bạc xuống để có ngày hôm nay làm ăn có miếng ăn, miếng để cho quê hương Tiên Lãng đẹp giàu, cho những người lao động có  việc làm. Tất cả đang phát triển tốt đẹp vì dân có giàu, nước mới mạnh…
Thật ra câu trả lời thật đơn giản: những người lãnh đạo “vì dân” thấy dân làm ăn được nhưng biếu xén ít quá, không nộp các khoản cống nạp đúng ra họ phải “tự hiểu”, mà thời gian chính quyền đặt ra giao đất cho dân sắp hết rồi. Đã có những đại gia, những doanh nghiệp muốn nhảy vào thế chỗ thuê lại, họ sẵn sàng đấu thầu sòng phẳng, nhưng quan trọng nhất là họ sẽ có ngay những khoản lót tay khi trúng thầu. 70 ha đầm thu hồi đấu thầu lại: kẻ trúng thầu với số tiền hơn 20 tỷ, nhưng sau 20 tỷ công khai kia là biết bao tỷ sẽ vào túi những ai? Vấn đề cưỡng chế thu hồi đất đai, bất chấp đạo lý, lẽ phải, luật lệ là ở chỗ đó. Những người lãnh đạo hiểu rất rõ chuyện này!
Chính vì thế mà lãnh đạo thành phố không biết, lãnh đạo huyện ầm ừ đổ cho xã mọi điều: từ thu hồi đất, từ cưỡng chế, từ phá nhà anh Vươn…Họ chỉ biết kí các lệnh cưỡng chế, thu hồi để xã làm nhưng khi anh Vươn chống lại, thì sẽ có lệnh huy động ngay Toà án, quân đội, công an, chính quyền huyện, xã nhảy vào để cưỡng chế cho được mấy anh em nhà Vươn “láo xược” dám kiện tụng, dám chống lại lệnh “Trời”? Vấn đề chính là ở chỗ đó.
Chúng tôi thật tủi hổ khi việc ở Cống Rộc (Tiên Lãng) đích thân thủ tướng cùng các bộ, các cơ quan trung ương phải vào cuộc giải quyết, để cho nhân dân cả nước phải quan tâm theo dõi, tham gia ý kiến để nhà báo, với nghệ sĩ cả nước phải vào cuộc phân tích, bình luận, thoá mạ những người lãnh đạo thành phố, huyện, xã. Để bốn từ Tiên Lãng, Hải Phòng đầy ắp các trang báo với những lời trách cứ đến đau lòng. Mà thành phố vinh quang của chúng tôi làm gì nên tội? Tất cả tại những kẻ với tham vọng xấu xa, làm giàu bất chính đã bôi nhọ thành phố, bôi nhọ thanh danh của người  Hải Phòng!
Trong hội nghị của các cán bộ lão thành cách mạng câu lạc bộ  Bạch Đằng, sau khi nghe bài nói chuyện của vị bí thư thành uỷ, bốn năm cụ đã đăng đàn phát biểu khẳng định cái sai, sự bảo thủ, trì trệ trong nhận thức hành động “nói sai, trái lại với ý kiến thủ tướng” và kiến nghị Thành uỷ, Uỷ ban phải nghiêm túc tự giác xử lý, làm đúng pháp luật để lấy lại uy tín, danh dự của thành phố Cảng…Vậy mà lãnh đạo thành phố vẫn bảo thủ, giải quyết lòng vòng, đùn đẩy trách nhiệm: thành phố bảo do huyện, huyện đổ cho xã, xã đổ cho dân,  khi sự thật bị phơi bày thì kỉ luật đình chỉ cán bộ 15 ngày để làm kiểm điểm! Thật hệt như vụ đất đai ở Đồ Sơn năm nao khi toà phạt mỗi bị can 50.000đ án phí??? Rồi chuyện sẽ đi đến đâu, hồi kết thế nào? Là người Hải Phòng, văn nghệ sĩ chúng tôi đành chịu, không thể biết? Chúng tôi không có quyền xử lý, tham gia, không thể làm gì? Chỉ có thể bằng tiếng nói đau đớn,  bức xúc  của người cầm bút (viết hay không viết, nói hay không nói?).
Thôi đành phải hy vọng vào tiếng nói của chính nghĩa, sức mạnh của công lý, sức mạnh của nhân dân lao động cả nước…Và tất nhiên là trông chờ rất nhiều ở sự công minh của pháp luật, cán cân công lý của Nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Mong lắm thay!

hồi ức Trước năm 75

"Tôi đã bị bắt trong vụ 11.11.1960 và ba năm bị giam cầm trong ngục tù của Diệm, Nhu và bị tra tấn dã man, nhất là bị sợi dây oan nghiệt treo từ trần nhà buông xuống".
 
Sau khi đảo chánh 11.11.1960 thất bại, tôi bị bọn mật vụ của Diệm, Nhu bắt giam tại một biệt thự gần phi trường Tân Sơn Nhứt. Đó là một ngôi nhà lầu, nằm trên con đường Võ Tánh – Lăng Cha Cả, bên cạnh hãng sản xuất xe Lambretta. Ngôi nhà này ở chính giữa, hai bên có hai dãy nhà lợp tôn. Khách qua đường nhìn vào sẽ thấy một khu vườn rộng, và một ngôi nhà cũng như hàng trăm ngôi nhà khác.
 
Nhưng có ai ngờ đó là một trại giam bí mật, thuộc quyền hành của bọn tay sai Diệm, Nhu.
 
Chiều ngày 15.11.1960, hồi 5 giờ, tôi đương đáp xe tắc-xi trên đường Trương Minh Giảng thì bị một chiếc xe díp chận lại. Năm sáu người nhảy xuống vây lấy chiếc tắc-xi tôi ngồi. Những họng súng lục chĩa vào trong xe. Một tên ra lịnh:
 
- Lôi nó xuống.
 
Cửa xe tắc-xi vừa mở, hai tên lôi tôi ra, còn tay thì bịt mắt tôi lại, đẩy lên xe díp. Bắt đầu vào đó, tôi không còn biết xe đã chạy qua những con đường nào. Khi xe dừng, chúng lôi tôi xuống dẫn vào một căn nhà.
 
Chúng mở còng, và lấy dây buộc chặt hai tay tôi ra sau lưng. Chúng vẫn chưa mở chiếc khăn bịt mắt tôi. Tôi không thể nào định được mình đang ở đâu. Đang phân vân, tôi bị những mũi giày đá vào người tới tấp. Hai tay bị trói, mắt bị bịt kín, tôi không thể nào đỡ được những cái đá trời giáng đó. Tôi biết rằng giờ hành hình đã đến. Sau chúng ngừng tay, mở chiếc khắn bịt mắt tôi ra.
 
Định thần một lúc lâu, tôi mới biết mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, tại một ngôi biệt thự. Lúc đó, có hai tên mặt đen xì, dẫn tôi qua phòng khác. Căn phòng này rộng cỡ 10 thước vuông, trên tường có treo những ảnh vẽ sọ người, bên dưới có viết mấy chữ "chết người". Bên cạnh có những câu khẩu hiệu "không dung túng những kẻ ngoan cố". "Một chánh thể Cộng Hòa Nhân vị". "Một lãnh tụ Ngô Đình Diệm".
 
Khi chúng mang những thanh củi vào. Hai tên bảo tôi leo lên đứng trên bàn. Trên trần nhà một sợi dây thừng treo lơ lửng.
 
Tôi chần chờ không chịu leo lên trên bàn. Tức thì những thanh củi tới tấp đánh vào người tôi. Hai tay bị trói. Tôi chỉ chờ có một cách là giơ lưng ra chịu trận. Chiếc áo sơ mi trắng tôi mặc, hai bên vai đã bắt đầu đổ máu đỏ lòm.
 
Ở đây, chúng không dùng những ma trắc như các nơi khác. Chúng lấy những thanh củi chẻ làm tư, chụm lại, hãy còn nguyên mắt để đánh. (Những ai đã từng bị giam giữ ở Mật vụ đã rõ). Đánh một lúc dường như đã mỏi tay, chúng dừng lại và khiêng tôi đứng trên chiếc bàn. Hai tên này buộc sợi dây thòng từ trần nhà xuống, vào sợi dây trói hai cổ tay tôi. Xong rồi chúng lôi cái bàn ra. "Đó là cách tra tấn: "cho đi tàu bay!".
 
Bấy giờ người tôi bị xách ngược lên, và quay tít như chong chóng. Hai con mắt tôi bắt đầu nhìn thấy những đóm lửa, hơi thở mệt nhọc. Chừng 10 phút như thế, thì hai tên khác lại vào, trên tay lại cầm củi. Chúng bảo tôi đọc to những khẩu hiệu treo trên tường, mà tôi vừa kể trên. Tôi định cất tiếng la, thì những thanh củi bắt đầu bay vào đầu, ngực, lưng và chân tôi.
 
Lúc đầu, tôi còn cảm thấy đau, mỗi khi một thanh củi đập vào đầu. Nhưng 15 phút sau, thì tôi không biết gì nữa. Bởi vì chỗ nào cũng bị đánh, cũng rớm máu, dây thần kinh gần như không còn tiếp nhận những cảm giác đau đớn nữa.
 
Bọn mật vụ tay sai của Diệm, Nhu đánh người, không phải để khai thác như những nơi khác, mà đánh để trả thù (1). Lúc đó máu ở trong cổ họng tôi trào ra. Khi tôi ngất đi trên sợi dây oan nghiệt đó, chúng cởi dây thả xuống.
 
Lúc đó, tôi mê man không còn biết là chúng đã làm gì. Đến 2 giờ sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, miệng và cổ họng khô lại. Tôi khát nước, muốn uống một ca nước lạnh, nhưng trong phòng tối om. Người tôi ê ẩm, tay chân không động đậy gì được.
 
Tôi dựa lưng vào tường thở dốc. Bên ngoài có tiếng chân người đến gần. Tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa. Cánh cửa hé mở, ánh sáng từ ngoài lùa vào. Một người gác mang súng "cạc bin" và một tên Mật vụ đứng trước c ửa gọi:
 
- Ê, ra đây nhanh lên thằng kia!
 
Tôi không trả lời, giả vờ như mê, chúng gọi liên tiếp, lấy báng súng đập vào cửa ầm ầm.
 
Mặc kệ, tôi cứ giả vờ như ngủ say. Những tiếng chửi từ trong miệng tên Mật vụ tuôn ra (2). Hắn xông vào, rọi đèn bấm vào mặt tôi.
 
Tôi vẫn không mở mắt. Hắn bước lại gần đá vào người tôi mấy cái liền. Xong hắn nắm tôi lôi dậy. Tôi cố gắng lắm mới có thể đứng lên, hai bàn chân và khắp người đã sưng tím đen lại (3).
 
Từ phòng giam, tôi đi qua một khoảng sân rộng, rồi lên căn nhà dùng làm chỗ khai thác. Hai tên Mật vụ đi sau vừa chửi rất tục tằn, dẫn tôi vào phòng tra hỏi. Tên D. người chỉ huy trại giam tại nơi đây, tay cầm súng lục, nhìn tôi một cách hằn học:
 
- Tôi báo cho anh biết, ở đây một là khai thành thật, tôi xét hồ sơ rồi thả anh ra. Hai là nếu anh ngoan cố thì tôi thủ tiêu anh ngay, không có tòa án pháp luật xét xử gì cả (4). Anh liệu hồn đấy! Tên D. nói vừa dứt lời, thì một tên mật vụ khác cầm một thanh củi dài đánh vào người tôi liên tiếp.
 
Mặc cho hắn nói gì thì nói, miệng tôi khô lại, tôi ráng hết sức để nói với tên D.
 
- Tôi khát nước quá, xin ông cho tôi ly nước.
 
Hắn mỉm cười một cách nham hiểm:
 
- À uống nước hả, tí nữa tao cho uống!
 
Nói xong, hắn ra lệnh cho một tên khác đưa tôi sang phòng bên cạnh. Giữa cái phòng này có kê một cái bàn lớn, hai bên là hai chiếc ghế dài. Trong góc phòng, có để một bình điện và vô số củi khúc. Hắn dẫn tôi sang đấy, trao cho tôi một tấm giấy trắng và một cây bút nguyên tử, hắn bảo tôi làm bản tự khai.
 
                                                                              "TỔNG THỐNG ĂN MẮM RUỐC"
 
Trong khi tôi ngồi làm bản tự khai, thì dưới sân có tiếng xe hơi đỗ, tiếng người xôn xao. Những tiếng chửi giọng Huế, tiếng giày đá vào người và tiếng kêu rên. 
Một lúc sau, năm sáu tên Mật vụ dẫn một thanh niên trạc 20 tuổi, khoẻ mạnh. Chúng đưa vào phòng điều tra có treo sọ người (5). Chừng năm phút sau, thì có tiếng những thanh củi nện vào người, tiếng kêu thất thanh, tiếng chửi rủa. Tôi không thể nào làm xong được tờ khai. Những tiếng kêu này và hình ảnh tra tấn dã man kia ám ảnh làm tim tôi ghê rợn.
 
Có tiếng hỏi:
 
- Tại sao mày lại nói thế?
 
- Thưa ông, tôi có nói gì đâu.
 
-Sáng ngày 11.11 mày nói gì? Có phải mày nói "Tổng Thống ăn mắm ruốc" không? (6)
 
Tiếng người thanh niên van nài:
 
- Dạ có, tôi có nói!
 
- Tại sao mày nói vậy? Đ.m. tao đánh cho mày biết.
 
Thế là những thanh củi tới tấp đập vào người kêu đôm đốp, tiếng rên xiết kêu la lại nổi lên.
 
Bỗng có tiếng hét to:
 
- Tôi nói "Tổng Thống ăn mắm ruốc" mà sao các ông lại đánh tôi.
 
Lính nhảy dù vây dinh Độc lập, không ai đi chợ được, thì phải ăn mắm ruốc chứ sao. Bộ ăn mắm ruốc xấu xa gì mà các ông lại đánh tôi!
 
Mặc cho kêu gào, những thanh củi cứ vẫn tiếp tục đập. Lúc đó mặc dù tôi đau đớn ê chề cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng khi nghe tiếng người thanh niên nọ thốt ra những lời trên, tôi cũng bật cười.
 
Cuộc tra khảo tiếp tục, Người thanh niên mỗi lúc càng hét to. Tiếng kêu thét lên rồi tắt ngang. Từ đó về sau, tôi chỉ còn nghe tiếng rên, và những tiếng thanh củi đập vào thân thể anh ta. Dường như thanh niên đó đã kiệt sức.
 
Bấy giờ tên D. từ phòng điều tra đi sang. Hắn đến đứng sau lưng tôi, hắn nhìn tập giấy trắng để trên bàn, trong lúc tôi vẫn chống hai tay lên mặt bàn. Hắn cầm tập giấy lên giở qua giở lại rồi vứt xuống. Sau đó là những báng súng từ tay hắn đập túi bụi vào ót, và tai tôi. Hắn hét to:
 
- Thằng này cứng đầu không chịu khai. Tr. Đâu cho nó uống nước đi. Mới nghe tôi mừng thầm, vì mình đang khát nước mà được uống thì còn gì bằng. Hai tên Mật vụ hồng hộc chạy sang. Một tên mang một chiếc ghế dài. Một tên khác từ dưới nhà xách lên một thùng nước.
 
Tên D. nắm tai tôi xách lên, và ra hiệu cho tên kia đi theo tôi. Tôi bước vào căn phòng mà bóng tử thần lúc nào cũng quanh quẩn trong óc tôi, một cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi, người thanh niên lúc nãy kêu la bây giờ đã nằm bất tỉnh trong một góc phòng.
 
Trong phòng chiếc bàn vuông đã được đẩy vào một góc và thay vào đó chiếc ghế dài đã được kê sẵn, bên cạnh là một thùng nước đầy bọt xà bông, tên D. ra lệnh:
 
- Leo lên, ngửa ra, lúc nãy nói uống nước hả, bây giờ tha hồ cho mày uống. Nói đoạn hắn bắt tôi uống nước xà bông đến phình bụng, rồi cho người đứng trên bụng tôi mà đạp mạnh."
 
(Trích tài liệu "Chín năm máu lửa dưới chế độ gia đình trị Ngô Đình Diệm". Nguyệt Đam và Thần Phong thuật theo lời ông N.C.D, xb tại Sài gòn năm 1964, từ trang 208 đến trang 213).
Trần Quang Diệu
Tiêu đề do TPT5 đặt.
Nguồn:http://lotus-revolution.blogspot.com/

Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

HỌA TỚI TỪ BẦU TRỜI - “LỖ HỔNG AN NINH QUÁ LỚN CỦA HỆ THỐNG KIỂM SOÁT KHÔNG LƯU ".

oàn tuyển con ông cháu cha nó mới ra cơ sự này : Sự việc này đã khiến cho vị trí điều hành chính tại sector2 (EC2) bị vô hiệu hóa, công việc điều hành bay tại phân khu 2 (sector2) bị gián đoạn trong nhiều phút,có rất nhiều máy bay lúc đó “buộc” phải bay trong trạng thái không có sự chỉ dẫn, theo dõi và giám sát của hệ thống kiểm soát không lưu, trong đó có cả chuyên cơ đang chở một vị nguyên thủ quốc gia của một nước vừa mới rời nước ta sau chuyến viếng thăm chính thức.

kể từ ngày ông Lại Xuân Thanh được bổ nhiệm giữ chức cục phó cục hàng không dân dụng Việt Nam, khoảng 3 năm trước, người mà Trần Xuân Vinh tự nhận là chú( không có nguồn tin kiểm chứng), Vinh thay tính đổi nết sống và làm việc rất huênh hoang không coi ai ra gì, luôn mồm dọa dẫm người này người kia làm việc không cẩn thận là “cho lên cục bây giờ”.
Nguồn: cafechemgio.com






Trên thế giới, hệ thống kiểm soát không lưu rất quan trọng đối với một đất nước nó không đơn giản là một công ty hay một doanh nghiệp mà là một nền tảng cơ sở hạ tầng quan trọng của đất nước và nó luôn là một trong những "công cụ" của nhà nước để "cai trị". Ngay cả những nước cứ cho mình là tự do như Hoa Kì thì hệ thống kiểm soát không lưu luôn luôn được đặt dưới sự quản lý chặt chẽ của chính quyền, những nhân viên vận hành hệ thống này như là ksvkl là những công chức, thậm chí một số nước họ là những sĩ quan quân đội như Brazil. Còn ở VN thì hệ thống kiểm soát không lưu quan trọng như thế nào đối với an toàn ,an ninh và kinh tế của đất nước, hệ thống kiểm soát không lưu hiện nay của VN đã được tổ chức hoàn hảo và "chuẩn mực" chưa và nó đã hoàn thành "sứ mệnh" của mình chưa cũng như đã được quan tâm và đầu tư xứng tầm chưa?


Vậy thì những nhà lãnh đạo "vĩ mô" của đất nước sẽ suy nghĩ gì khi đọc được những dòng này.Mặt khác khi xét về mặt an ninh quốc gia, nếu chúng ta bị tấn công từ trên không mà kẻ thù được sự trợ giúp của hệ thống không lưu thì sao? Trong các cuộc tấn công thì tấn công từ trên không là ghê gớm nhất , nhanh nhất và khó đỡ nhất... Vấn đề ở chỗ người ta mới chỉ xem xét lợi ích kinh tế từ hệ thống không lưu mà chưa quan tâm đến góc độ ảnh hưởng về an ninh, an toàn của hệ thống này tới đất nước, chính vì vậy từ việc tổ chức đến sắp xếp hệ thống này rất lỏng lẻo, thậm chí tuyển dụng nhân sự rất bừa bãi, có những người với lí lịch trích ngang rất nghi vấn đã lọt vô hàng ngũ ksvkl, còn việc ra vào các cơ sở không lưu dễ như trở bàn tay, cứ nhìn sang các nước khác khi các cơ sở không lưu được các lực lượng vũ trang chuyên nghiệp bảo vệ( tương tự như lực lượng cảnh sát bảo vệ của ta) mà thấy sót xa quá ... cái nhọt ngày càng lớn. Đây là một lời kêu gọi và cảnh tỉnh, những bộ phận chức năng, những cơ quan chuyên trách về an ninh hãy có cái nhìn sâu hơn về vấn đề này.


Nói như trên không có nghĩa là nhà nước không quan tâm đến các cơ sở không lưu, bằng chứng là trong quá khứ đã có 1 cuộc diễn tập chống khủng bố với bối cảnh là trung tâm kiểm soát đường dài Hồ Chí Minh (HCM ACC) được các đơn vị đăc nhiệm thuộc lực lượng vũ trang giải thoát, khi bị 1 nhóm khủng bố tấn công http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2010/11/3ba23848/. Nhưng đây mới chỉ là 1 giải pháp mang tính chữa bệnh chứ không phải phòng bệnh, trong kịch bản nói trên những tên khủng bố là những người bên ngoài tấn công và chiếm đóng HCM ACC, những tên khủng bố này là những người xa lạ với HCM ACC nên việc khống chế chúng không khó lắm, giả sử những tên khủng bố này lại là nhân viên đang làm việc tại cơ sở kiểm soát không lưu này thì sao, với việc thông thạo địa hình và sử dụng thành thạo trang thiết bị thì việc khống chế chúng sẽ trở lên khó khăn hơn nhiều, thế nên công tác bảo vệ nội bộ ở các cơ sở không lưu, đặc biệt là HCM ACC, đơn vị không lưu có tầm quan trọng nhất nước cần phải được xem xét kĩ hơn.


Công tác đảm bảo an ninh trong các cơ sở kiểm soát không lưu càng cần được các cơ quan hữu quan của nhà nước quan tâm hơn nữa nhất là khi các cơ sở không lưu này đang tiến hành chỉ huy điều hành và đảm bảo an toàn cho những chuyến bay chuyên cơ, chở những đồng chí lãnh đạo **** và nhà nước cũng như những vị khách mời của đất nước...


Xin mời các bạn cùng điểm lại những diễn biến về vụ việc "lộn xộn" xảy ra ngày 17-01-2011, nhằm ngày 24 tết vừa rồi tại trung tâm kiểm soát không lưu đường dài Hồ Chí Minh ( HCM ACC). Vụ việc theo đánh giá của chúng tôi đã lộ ra rất nhiều "điểm yếu" của hệ thống đảm bảo an toàn bay, mà theo lời của một cán bộ phụ trách không lưu (ATC), thì đây là câu chuyện duy nhất xảy ra trên thế giới ở một cơ sở kiểm soát không lưu!


Vào lúc 0459 UTC tức 11 giờ 59 phút buổi trưa giớ Việt Nam tại trung tâm kiểm sóat không lưu đường dài HCM ( HCM ACC) đã xảy ra một chuyện nói ra thì “mắc cỡ quá”, nhưng không thể không nói. Kiểm soát viên không lưu Trần Xuân Vinh, sau khi đập vỡ thiết bị điều khiển máy tính của KSVKL tại vị trí điều hành chính thuộc phân khu 2 (sector2), đã liên tiếp, nhiều lần hành hung và chửi bới rất thậm tệ, thậm chí còn lớn tiếng thách thức cán bộ phụ trách trực tiếp của mình là anh THH,kíp trưởng phiên trực điều hành bay tại HCM ACC vào thời điểm đó, mặc dù đã được những người khác hết sức can ngăn. Sự việc này đã khiến cho vị trí điều hành chính tại sector2 (EC2) bị vô hiệu hóa, công việc điều hành bay tại phân khu 2 (sector2) bị gián đoạn trong nhiều phút,có rất nhiều máy bay lúc đó “buộc” phải bay trong trạng thái không có sự chỉ dẫn, theo dõi và giám sát của hệ thống kiểm soát không lưu, trong đó có cả chuyên cơ đang chở một vị nguyên thủ quốc gia của một nước vừa mới rời nước ta sau chuyến viếng thăm chính thức.


Chính sự cố này làm cho chuyến máy bay chuyên cơ của vị nguyên thủ quốc gia có nguy cơ va chạm và mất an toàn với một máy bay khác ( JSA 692 của hãng hàng không Jetstar asia) ở cùng độ cao (F360) tại khu vực vào khoảng 30 km ngoài khơi của Vũng tàu, nếu như lực lượng ksvkl không tự khống chế những hành động của ksvkl Trần Xuân Vinh, ổn định tình hình, kiểm soát trở lại bầu trời và tiếp tục ra các huấn lệnh cho các máy bay bay tránh nhau.


Vụ việc sau đó được làm rõ qua buổi họp ngày 07 tháng 02 năm 2012 của ban lãnh đạo trung tâm kiểm sóat không lưu đường dài HCM ( HCM ACC) cùng các ksvkl đồng thời có sự tham gia và chứng kiến của giám đốc Công ty quản lý bay Miền Nam Đỗ Hoàng Điệp. Trong buổi họp, với một loạt những nhân chứng và bằng chứng thì toàn bô sự việc được xác định như sau :


Anh Vinh làm việc không theo quy trình, nhất là đang điều hành bay chuyên cơ, bị kíp trưởng nhắc nhở nhưng không tuân thủ mà còn tiếp tục sai phạm( có băng ghi âm ), buộc anh THH tước quyền điều hành bay của anh Vinh và trực tiếp chỉ huy điều hành bay để giải quyết tình huống phát sinh do anh Vinh gây ra. Do bực bội vì bị tước quyền điều hành bay nên anh Vinh to tiếng vùng vằng và lăng mạ anh THH, anh THH thấy Vinh làm việc không an toàn nữa, liền yêu cầu Vinh rời vị trí làm việc để anh này ngồi vào vị trí chỉ huy bay, anh Vinh đứng dậy và đấm mạnh xuống bàn làm việc khiến cho thiết bị bị vỡ, máy tính chỉ huy bay bị lỗi không làm việc được, sau đó xông vào đánh anh THH lần1. Thấy vậy nhiều ksvkl can ngăn và kéo anh Vinh ra , tưởng mọi việc êm xuôi bất ngờ anh Vinh xông vào đánh anh THH lần thứ2, sau đó mặc dù được mọi người tiếp tục can ngăn nhưng anh Vinh tiếp tục xông vào đánh anh THH lần thứ 3. Hậu quả là đã xảy ra sự việc như đã nói ở trên và anh THH bị chấn thương, nứt xương quai hàm, mặt sưng rất to. Sau đó anh Vinh tiếp tục thể hiện sự thiếu tư cách khi tiếp tục có những lời lẽ thách thức vô văn hóa với anh THH và nghiêm trọng hơn là có thái độ, lời nói vu khống, bịa đặt hoàn toàn trái ngược với sự thật với mục đích bôi nhọ đối với cán bộ **** viên trong báo cáo của mình.
Việc làm của kíp trưởng THH là hoàn toàn đúng với chức trách nhiệm vụ của anh và phù hợp với quy trình làm việc cũng như tuân thủ đúng với thông tư hướng dẫn về đảm bảo an toàn bay chuyên cơ.


Tóm lại không có bất cứ chi tiết nào có thể biện hộ cho hành động của Trần Xuân Vinh, chính giám đốc Công ty quản lý bay Miền Nam Đỗ Hoàng Điệp cũng đã phát biểu trong buổi họp:“lỗi này hoàn toàn thuộc về anh Vinh”, nhưng sau đó thật bất ngờ khi ông này tuyên bố một câu xanh rờn : “ đây là lỗi hành vi không liên quan đến an toàn bay và không cần thiết phải đưa anh Vinh ra khỏi dây truyền làm việc…”
( băng ghi âm https://www.facebook.com/video/video.php?v=242009455883321%29)
Chính câu nói này khiến cho toàn bộ cán bộ , nhân viên HCM ACC “té ngửa ra”, không biết ý của giám đốc là sao.


Những ngày tiếp sau buổi họp này giám đốc Công ty quản lý bay Miền Nam Đỗ Hoàng Điệp liên tục yêu cầu các cán bộ phục trách HCM ACC nhận anh Vinh trở lại làm việc, việc này đã làm cho những ksvkl HCM AC rất hoang mang, tại sao một tên lưu manh côn đồ hung hãn không coi ai ra gì, kể cả những việc hệ trong như điều hành bay chuyên cơ, mà lại được giám đốc “ưu ái” như thế, từ đây xuất hiện rất nhiều tin đồn không biết đúng hay sai về mối “quan hệ đặc biệt” của KSVKL này với hàng ngũ cán bộ trong việc tuyển dụng kiểm soát viên không lưu cho công ty.
Trần Xuân Vinh là một kiểm soát viên không lưu bình thường vừa mới đạt qua ngưỡng hoàn thiện kĩ năng, kiến thức,bản lĩnh… chỉ huy bay, (cần 10 năm vừa học vừa làm để hoàn thiện, Trần Xuân Vinh đã làm được 12 năm) nhưng thường xuyến có thái độ làm việc rất mất tập trung nhiều lần bị các lớp ksvkl đàn anh góp ý nhắc nhở, nhưng thay vì tiếp thu thì anh ta lại tỏ thái độ không hợp tác .


Trong quá khứ, 18 tháng trước (08-2010) anh Vinh cũng đã từng gây gổ đập bàn làm việc và suýt nữa xông vào đánh một anh kíp phó, sau khi làm việc không an toàn và bị anh kíp phó này nhắc nhở, đây chính là cái “mầm” để anh ta gây ra sự việc vừa rồi. Khác hẳn với thằng bé “tỉnh lẻ” Trần Xuân Vinh, ngoan ngoãn ham học hỏi của 10 năm trước, kể từ ngày ông Lại Xuân Thanh được bổ nhiệm giữ chức cục phó cục hàng không dân dụng Việt Nam, khoảng 3 năm trước, người mà Trần Xuân Vinh tự nhận là chú( không có nguồn tin kiểm chứng), Vinh thay tính đổi nết sống và làm việc rất huênh hoang không coi ai ra gì, luôn mồm dọa dẫm người này người kia làm việc không cẩn thận là “cho lên cục bây giờ”.
Mặc dù được ưu ái như vậy nhưng Vinh cũng không thể trở lại làm KSVKL được vì đơn giản không một ksvkl nào chịu làm việc chung với Vinh, với tình thế này vào ngày 20-2-2012 giám đốc Công ty quản lý bay Miền Nam Đỗ Hoàng Điệp buộc phải ra quyết định điều chuyển công tác Vinh sang làm việc tại trung tâm hiệp đồng tìm kiếm cứu nguy thuộc Công ty quản lý bay Miền Nam ( Q/Đ số 28/Q/Đ- QLBMN) và không có bất cứ hình thức kỉ kuât nào khác.


Một lần nữa giám đốc Công ty quản lý bay Miền Nam lại gây sốc, không những ksvkl HCM ACC mà toàn bộ công nhân viên QLB MN đều nghỡ ngàng với quyết định này , và một điều rất lạ là với một sự việc rất nghiêm trọng về chuyên môn như vậy tại sao không có bất cứ kết luận nào của lãnh đạo để từ đó đưa ra các biện pháp khắc phục và phòng ngừa theo đúng quy trình đảm bảo an toàn bay, nhất là đảm bảo an toàn bay cho những chuyến bay chuyên cơ ???


Qua sự việc trên chúng tôi những KSVKL VN rất bức xúc và tự rút ra được vài nhận định, hy vọng sẽ làm thỏa mãn sự hiếu kì của những người vô tình, giúp giải tỏa bao nỗi lòng của cán bộ nhân viên trong QLB MN và sẽ là một căn cứ để các cơ quan chuyên môn xem xét đánh giá, những nhận định đó như sau :


1.Sự việc hệ thống không lưu, bao gồm máy móc thiết bị , người chỉ huy bay và những máy bay ..bị xâm hại mà không có sự can thiệp kịp thời nào của lực lượng an ninh do không có hệ thống giám sát như Camera…nên lực lượng bảo vệ của công ty không hề hay biết, điều này báo hiệu sự kém cỏi trong công tác bảo đảm anh ninh cho các cơ sở , công trình trọng điểm của quốc gia.


2.Công tác bảo đảm anh ninh nội bộ cũng yếu kém, 1 người có tư cách và có tư tưởng không tốt như Vinh mà vẫn được làm công việc quan trọng như ksvkl , thậm chí ngay sau khi gây ra chuyện mà vẫn còn được coi là đủ khả năng làm không lưu???


3.Công tác quản lý có vấn đề , tại sao lại để tình trạng thiếu an ninh ở HCM ACC, không có Camera quan sát, xảy ra trong cả 5-6 năm nay mà không làm gì ( dự án AACC/HCM được đưa vào hoạt động từ 2006). Có rất nhiều sự việc nghiêm trọng xảy ra trong thời gian vừa qua như : máy bay xuýt đâm ô tô, máy bay suýt đâm nhau ở buôn mê thuật …mà trong rất nhiều nguyên nhân có nguyên nhân “quá tải”, ksvkl tại HCM ACC 10 năm nay vẫn phải đi làm tăng ca, phải chăng đất nước hết nhân tài rồi chăng, tại sao hàng năm học viện hàng không Việt Nam vẫn cho ra trường hành trăm sinh viên học ngành này mà Cty không tuyển được, trong khi rất nhiều em phải làm những công việc khác do không xin được việc? Tại sao những người học không lưu chính quy ( có thi tuyển đầu vào) rất khó xin việc .?. Tại sao trong vòng gần 10 năm nay tỉ lệ ksvkl được tuyển từ nguồn “học nghề” (không thi đỗ đầu vào và tự đóng tiền học) có tỉ lệ cao hơnrất nhiều so với các sinh viên học chính quy …!??


4.Các quy trình, quy định làm việc không được coi trọng thậm chí vô tình làm trái với quy định của pháp luật, nhất là lại xảy ra với một vài người trong các bộ phận lãnh đạo như việc cố tình "ỉm" vụ việc này đi khi biết rõ anh Vinh có dấu hiệu vi phạm pháp luật, khiến cho đội ngũ nhân viên coi thường , mất ý thức tuân thủ quy trình, quy định.


5.Cần phải xem xét mối quan hệ của Vinh và các vị lãnh đạo để làm rõ các tin đồn, ảnh hưởng không tốt tới uy tín của các vị lãnh đạo, của cơ quan cũng như tổ chức ****. Hơn nữa điều này sẽ giúp ổn định tư tưởng cho toàn bộ ksvkl nói riêng và toàn bộ nhân viên tại QLBMN nói chung, tập trung vào chuyên môn đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Bác Sĩ

..Trong bệnh viện KA ngồi với mấy ông bác sĩ, hỏi sao bây giờ bác sĩ dốt thế?
Bác sĩ giỏi thì đi bệnh viện cao cấp hoặc liên doanh, hoặc ra ngoài vặt bệnh nhân. vì thế bệnh viện tuyến dưới nhiều lúc 1 người 2 giường. còn  Thằng bác sĩ em thằng Rù  tốt nghiệp đa khoa thì bẩu : bọn em đi học chuyên tu thì mấy thằng bác sĩ thầy nó  tuyền giấu nghề thôi, nõ chỉ chuyền lại hoặc dạy cho đệ tử cưng của nó còn chúng mầy thì cứ tự mà học mà nghiên cứu. Ha ha có ziền thì em ra mẹ nó nước ngoài học ở bển họ chẳng dấu gì anh ạ. he bẩu sao toàn mổ nhầm với cắt nhầm.
 Năm ngoài  mình đá bóng bị đau gót chân. tra guvờ thì là đau cân mạc. Cẩn tắc vô áy náy Đi vô bệnh viện của trường đào tạo bác sĩ. vào khoa y học thể thao . Có Thằng Bác sĩ tên Vương ( chứ không phải Vươn) khám cho mình. nó bẩu mình đi chụp Xquang. Thì mình chụp. Xem phim chẳng có mẹ gì. Nó gọi thầy nó. đang  xỏ giầy chuẩn bị đi đánh bóng chuyền lại .. hội chẩn vỉa hè. Thằng thầy nó hỏi mình đau đâu? mình bẩu gót chân. nó cũng ngẩn ra chắc biết gì, rồi bẩu mình kiễng lên xóng nó bấm sau bắp chân mình hỏi có đau không? mẹ tiên sư thằng bác sĩ nầy. Kiễng lên căng cơ bấm vào thì đau chứ? mình bẩu đau nó bảo con y tá và cả thằng bác sĩ học trò tên Vương là cho giảm đau với xoa bóp. Mình  nằm lên giường cho nó xoa bóp chân tí ra mất 70 ngàn (nó bẩu mình nộp mấy trăm nữa nó đưa đơn thuốc con không thì thôi) hi bẩu hết tiền mai quay lại.. thế là bố chuồn mất toi 70k +50 tiền chụp. Về đéo đi đá bóng nữa 1 tháng sau chẳng đau đéo gì. Tiên sư bố thằng bác sĩ ngu.dốt.