Năm ấy Tôi 21 tuổi. Gái kém tôi 4 tuổi và đang học cuối cấp III. Gái là bạn cùng lớp của cô bé mà Tôi quen biết. Hàng ngày Gái và cô em vẫn thường đi bộ đi học qua nhà Tôi ,lằng nhằng thế nào mà Tôi phải lòng Gái. Gái béo tròn, cao ráo xinh xắn ,đôi mắt lá răm -Đúng rồi đôi ắt ấy khiến Tôi chết đứ đừ đừ. Nhà Gái trong Đông Khê ngõ Cấm. Nhà Tôi chỗ mạn trường Chéo. Hàng ngày Gáí đi học qua , rồi thả cái đôi mắt lá răm cùng nụ cười chúm chím chào Tôi. Thế là tôi chết .
Hình minh họa |
" Ở góc phố nào đôi mắt ấy nhìn ra
Em đi qua và thế thôi cũng đủ
Đôi mắt em hai bên đường chẳng ngó
Em làm sao biết đươc mắt anh nhìn.
Anh Nhìn em say đắm và lặng im
Cho đến khi em khuất vào góc phố
Rồi chiều đến anh lại ngồi chốn đó
Ở góc phố nào đôi mắt ấy nhìn ra
..............."
Tán mãi mà Gái mới chỉ liêu siêu. Thế rồi một hôm như mọi lần Tôi đến nhà Gái chơi. Hai đứa ngồi dưới nhà. Gái bảo có bụi chui vào mắt em ! anh xem hộ em cái. Thế là Tôi xem và thổi bụi ra ( Trước khi đến nhà toàn dùng đúp bờ min cho thơm mõm) thế rồi tiện thể Tôi hôn luôn lên đôi môi căng mọng của Gái. Hề hề dĩ nhiên là lĩnh luôn cái tát. Nhưng đằng nào cũng bị tát thế là...chúng tôi yêu nhau.
Ngày ấy khái niệm nhà nghỉ nhà là không có. Yêu nhau Tôi đưa gái ra bãi cỏ ven bên hông nhà Văn hóa Lao động Việt Tiệp . Ngày ấy có mấy bãi cỏ tối unm và rất nhiều đôi trong đó. Vừa ôm .hôn nhau ,nhưng Chân phải móc vào bánh trước xe đạp nếu không là maie vui là đi tong. Dĩ nhiên là tình yêu vẫn trong sáng.
Trong một lần giận dỗi , (chẳng hiểu) hôm ấy là ngày 8-3 thì phải giận tôi vì cái gì mà Tôi cũng chẳng biết về qua giữa hồ đào ,Gái cầm cả bó hoa mà Tôi tặng ném xuống hồ.
Rồi tự nhiên Gái ngãng ra,tránh mặt Tôi. Tôi đến nhà,Gái trốn lên gác. Hỏi bố Gái ,ông ấp úng không giả nhời.. Cáu tiết tôi chui lên gác thấy lùm lùm đống chăn .Tôi lôi tuột ra và lôi vác Gái xuống.(Ngày ấy khỏe thế ! 50kg mà khỏe, chứ giờ thì chào thân ái em ngược , Gấu lắm hôm bảo anh bế thử em xem. Chắp tay lậy Gấu ,anh còn ham sống lắm :v). Rồi chúng tôi chia tay nhau ,đúng hơn là Gái bỏ tôi ..Tôi cũng đau khổ cực mất thời gian dài. Mấy năm sau ,nghe tin Gái đã lấychồng,vẫn béo như xưa. Thế mà vèo cái đã 19 năm trôi qua. Giờ thì có thể láng máng hiểu tại sao ngày ấy Gái bỏ tôi. ,nhưng muộn rồi. Giờ mà lịch sử lặp lại thì có mà quên đi nhá.
Lão cấm nhá. tớ cảnh cáo lão là tớ sẽ hớt lẻo với chị nhà. chị ấy sẽ cấm lão lên giường tối nay hã hã
Trả lờiXóaHá há Há
Trả lờiXóa