Đi uống bia , thằng bạn bảo lắm hôm đêm về Tôi nằm nhớ Ông già Tôi, Tôi thương Ông già quá và Tôi khóc. Tôi Nhớ cái hôm trở ông già từ bệnh viện về quê, đi qua hàng bia , Ông già thèm bia quá mà tôi thì hết tiền, phần vì bệnh tật ông già mà không uống được. Rồi Tôi cũng đấu tranh mãi thuyệt phục vợ ,Bà già ,Tôi mới bỏ được nhà nước, để ra ngoài, lúc ra say sóng lắm Ông ạ . Giờ thì nợ nần vẫn còn ,nhưng ổn. Nhớ chuyện xưa ! ..thôi Uống đi ! À nhớ ngày Ông già tôi còn sống ,thèm rượu quá Ông ra đường kéo một người vào bảo là bạn, bắt Bà gìa mổ gà ,vác rượu ra uống. Cơm rượu xong ,bà già hỏi Ông khách :" Thế bác thế nào với nhà em? Ông khách trố mắt nhìn rồi bảo " Tôi đang đi đường thì ông kéo vào , bảo vào nhà ăn cơm rồi nhờ chút .."
Mùa vu lan viết về Mẹ ! ơn trời Bà già hai thằng đều còn sống. Tuy có lẩm cẩm bởi tuổi già nhưng vẫn đủ khỏe. Vậy viết về Cha.
Ông già Mình sinh năm 1933. Sinh ra vùng quê Nam định nghèo , là út được ăn học hơn các anh chị, rồi Ông thoát ly đi làm. Ông học kế toán trên Hà nội, rồi đi làm khắp nơi ,Nam định, Hà Nội rồi về Hải Phòng và sống ở đây cho cuối cuộc đời. Tính Mình có lẽ giống tính Ông già, lên đâm ra Bố con khó hạp nhau. Ông làm nhân viên tại nhà băng thành phố. Tòa nhà bằng đá ngay chân cầu Lạc Long bây giờ. Mình sinh ra thì Ông cũng về mất sức. Căn bệnh loét dạ dầy,phải đi mổ và bị mổ hai lần vì bác sĩ quên gạc bên trong khiến ông không đủ sức khỏe để làm việc. Đấy là nghe các anh chị nói thế. Thấy kể rằng Ông viết báo tường cơ quan cham biếm đấu tranh cho tiêu cực ,cho thói ngu dốt ngày ấy lên bị đì. Mình giờ ngẫm có lẽ Mình cũng sắp giống Ông đến nơi rồi . Khác nhau cái trước là báo tường, giờ thì là facebook ,internet giống nhau là cơ quan nhà nước và xã hội bao năm chẳng thay đổi.
Trở về nhà ,Ông và gia đình lao vào làm kiếm sống trong nỗi khó khăn làm giấu làm diếm .May gia công quần đùi ,áo xanh xía lâm ,Bà già thì chạy chợ. Rồi ông làm vắt xổ...... nhưng bất chí một đời trai cuối cùng về máng lợn là nhờ vợ. Lên chẳng lên cơm cháo gì. Ông vẽ cũng đẹp ,nhưng cũng chỉ dừng ở thể loại tranh bờ hồ. Ngày bé mình vẽ cũng đẹp, mình xin ông đi học thì ông bảo " Vẽ vời cái đéo gì ? mai máy ảnh nó chụp phát xong , vẽ khổ lắm con ạ !". Ông thỉnh thoảng đi lấy đất sét về điêu khắp cho Mình chơi, sản phẩm thường là xe tăng, tượng trâu bò..nói tóm lại cũng đa tài hơn hẳn thằng con ăn hại đái khai của Ông.
Rồi ông già bị bệnh khớp nặng, nó chạy khắp nơi ,thận ,phổi v.v có lắm hôm Ông đái ra bô mà trắng đục như tàu pha. Càng uống càng bị. Năm ấy minh vừa ti toe đi làm ngoài . Ông bảo con mua cho bố chai bia " Mình Gắt " Bố uống sao được " ..không phải vì tiếc tiền ,,mà vì nghĩ cảnh Ông già mỗi lần đi đái thấy kkổ vô cùng. Giờ thì nghĩ lại ngày ấy cứ mua đi.....
Bệnh khớp làm ông đau đớn vô cùng. Có những đêm Ông rên làm mình trào nước mắt và bịt tai lại. Có hôm không chịu được mình đã gắt lên " Bố đừng rên nữa " Ông trả lời " Bố kêu con mất ngủ à ? Chịu khó con ! bố đau quá ! " Lúc đấy Mình chỉ biết nghiến chặt răng và trào nước mắt.
Rồi Ông già cũng đi xa. Lúc Ông gần chết là lúc mọi bệnh tật, đau đớn lùi xa Ông. Ông không còn đau đớn nữa. Nắm chân Ông lạnh dần ,Mình thấy lòng thanh thản. Ông về nơi cực lạc yên vui. Mình chẳng khóc cho 3 ngày tang . Chỉ khi đưa ma xong chiều ấy ngồi cúng Mình đã khóc như mưa.
16 năm đã trôi qua ! vu lan đâu chỉ là cho Mẹ mà còn cho cả Cha. !
Cha là hiện thân của những người gieo mầm sống
Trả lờiXóa