Hôm
rồi, mình bí quá, vợ giận không cho tiền tiêu, mình thó sạch, nhét vào
đó toàn tiền đi chùa, cả đô la âm phủ, 500 ông Cụ, cũng âm phủ nốt.
Thằng chọi con ngày nào cũng kiểm đếm, chả thấy ho hắng gì. Hehe, ngu
lắm con ạ!
Cũng
hôm rồi, mẹ nó be ầm, ăn cả cứt của con. Hehe, anh bí quá, tiêu tạm,
mình nhăn nhở. Mới lại trẻ con biết đếch gì, làm sao ăn được thịt chó.
Mẹ nó văng tục, đéo gì làm bố mà lại đi lừa con nít. Mình không lừa, đã
bảo rồi, lấy tiêu tạm thôi mà. Mẹ nó giơ nắm đấm vào mặt, dứ dứ, liệu
cái thần hồn.
Gái
rủ đi xa chơi, tần ngần nhìn mớ bạc, áy náy vô cùng. Ai lại lấy trộm
tiền mừng tuổi của con đi chơi mới gái bao giờ. Định từ chối, nhưng
thôi, đầu năm, hẹn hò rồi, không đi, hãm bỏ mẹ. Đổ đầy bình xăng, mình
nhất quyết lên đường. Gái hỏi, đi đâu anh? Ơ, dở người à, rủ đi chơi lại
hỏi đi đâu. Chùa nhé? Đông bỏ mẹ. Xuống biển? Lạnh sun dái, làm ăn mẹ.
Hay lên rừng? Chơi với khỉ à? Thế đi đâu? Ngủ mẹ bên Gia lâm, cho lành.
Gái
đấm búp phát vào ngực, đầu năm, máu thế. Ôi giời, máu me đếch, coi như
khai chim, à quên, khai xuân. Dong gái sang nhà nghỉ quen, hết phòng.
Sang chỗ khác, rứa luôn. Mẹ, thiên hạ kinh thật, đầu xuân khai đao, khai
thớt ầm ầm.
Chẳng
biết đi đâu, không nhẽ đầu xuân mang đến lại mang về, nhời bài hát nói
về phượng hồng mùa hạ. Gái bảo, về em nhế? Đéo, sợ Pa – Ma bỏ mẹ. Gái
cười, hay về anh? Mẹ, cho con Gấu quý hiếm thuộc diện bảo tồn ra đường
phải rọ mõm nó thiến. Bi kịch!
Quyết
tìm quán đi nhậu. Đầu năm, chả ai mở ngoài mấy hàng bún phở cho thiên
hạ chống ngán mấy ngày xuân. Không nhẽ ngồi bú bia nhắm với bún riêu,
bún ốc, mắm tôm? Gái chép miệng, hay về? Về thế đéo nào được, mất công
anh dong xe, trộm tiền con. Hãm! Mình lồng lộn, đầu năm không biết đi
hướng nào chắc cả năm vô phương, lận đận. Phải đi, phải đi, kể cả chui
xuống đất. Nhưng đi đéo đâu?
Bạn
già gọi, hát khai xuân? Hố hố, buồn ngủ vớ ngay chiếu manh, đến liền,
đến liền. Gái phụng phịu, lại bạn, lại bạn, chẳng phút nào cho em. Mình
dỗ, cứ đi đi, có gì tính tiếp.
Cả
buổi, gái ngồi cắn hạt dưa, ho sặc sụa. Gái không thích hát hò, không
thích chỗ đông người nhưng không dám mở miệng. Bi bô, càu nhàu, tát lệch
mỏ. Mình sa đà, uống say mẹ. Gái đòi về, mình bành trướng gọi cho con
taxi. Cút. Hãm!
Giở
về nhà, ngất ngây con gà tây. Mẹ thằng chọi con cho chăn đắp mới cả
thoa dầu. Mình móc túi, đưa lại số tiền mừng tuổi, dặn cất chỗ cũ cho
thằng chọi. Ngủ li bì.
Mấy
hôm sau, ân hận cách cư xử với gái, mình gọi điện rủ đi ăn, đồ Nhật bổn
hẳn hòi nhế. Gái cũng như giai, xin lỗi suông là cấm có được. Có thực
mới vực được gái, mọi nhẽ. Thề đấy!
Ăn
hết 6 triệu, la đà móc túi, gọi bồi như như sếp quát nhân viên. Mình vô
tư xỉa tiền nhoay nhoay nhoáy. Thằng bồi cầm thật lực. Mình nhổm đít,
nó lật đật chạy đến. Anh ơi, tiền âm phủ.
Hehe, anh biết đéo đâu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét